Có Phải Là Tình Yêu

BCx14

New Member
Từ mấy hôm nay, Liêm thấy lòng mình xốn xang khó tả. Cái xốn xang của tuổi thơ nào xa lắc, mà từ lâu lắm rồi Liêm đã tưởng mình không còn tìm lại được nữa. Liêm đã sống những ngày tháng bình thường của một con người lớn tuổi. Tuổi của một ông Nội, ông Ngoại nơi xứ lạ quê người.
Liêm nhìn vào gương, thấy chân tóc mình đã hơi trắng, và chàng nghĩ đến lại phải đi ra tiệm cho họ nhuộm chân tóc. Cái ông thợ hớt tóc, cứ mỗi lần nhìn chàng, lại nói đùa :

- Bác sĩ trông còn phong độ lắm, chắc bà Bác sĩ nhà ghen dữ dội lắm, phải không ạ.

Chàng chỉ cười, không muốn nói gì thêm về mình. Người ngoài biết hay không biết, chả ích lợi gì cho mình cả. Chỉ thêm nghe thiên hạ bàn tán những chuyện không tốt về mình mà thôi. Người khen cũng nhiều, người chê cũng lắm. Dù biết rằng có khen, chê mới là chuyện đời. Chuyện chàng đã ly dị vợ và sống độc thân cả hơn muời năm nay, trong giới bạn bè, ai mà không biết. Cần gì phải kể lể dài dòng.

Hôm nay, cũng như mọi lần, ông thợ hớt tóc lại xun xoe:

- Mời Bác sĩ ngồi vào ghế.
- Ông làm ơn nhuộm kỹ dùm tôi chân tóc nhé. Và kỳ này ông cắt sao trông cho tôi trẻ trung một tí.

Rồi chàng pha trò:

- Tại già rồi, tôi muốn sống lại thưở thanh niên.

Lòng Liêm thật sự cũng đang muốn sống lại thời trai trẻ. Chàng hơi ngạc nhiên vì uớc muốn đó. Từ hôm gặp Châu Pha nơi họp bạn tại nhà người bạn quen, trí óc chàng cứ bị hình ảnh người đàn bà có mái tóc ngắn, và đôi mắt nhìn có vẻ gì quyến rũ, khiến chàng không thể nào quên được. Lại còn cái miệng cười nữa. Sao mà duyên dáng thế.
Liêm nhớ cả màu áo vàng nàng mặc, và lại khe khẽ ngâm câu thơ của Nguyên Sa :

- Áo nàng vàng, anh về yêu hoa cúc.

Từ hôm gặp nàng cho đến nay, kể ra cũng 2 tuần lễ trôi qua rồi đó. Liêm không được tin gì về nàng, ngoài cái hôm ở nhà người bạn, chị Vượng đã bán vé đi dự dạ vũ giúp Hội Người Cùi ở cái Sắn, do liên trường tổ chức tại vũ trường Majestic. Nàng đã sẵn sàng mua 2 vé ủng hộ, trả tiền ngay tại chỗ. Như thế là chắc chắn nàng đi dự rồi. Nhưng 2 vé, có nghĩa là nàng đã có người khác, và người đó dĩ nhiên phải là chồng của nàng rồi. Liêm nghĩ đến đây, lại thấy lòng có gì chán nản. Mình mua vé đi kỳ này là vì nàng, đã mất tiền mua vé, lại đến để nhìn nàng ngồi âu yếm bên cạnh người yêu, thì ...

Liêm không dám nghĩ tiếp nữa. Có đôi lúc, chàng đã không muốn đi. Thà cứ ở nhà ôm ấp hình bóng người đẹp áo vàng còn hơn. Có nhiều khi, Liêm lại hy vọng, biết đâu nàng mua cho chị em, hay bạn bè nào đó, thì sao. Chẳng hạn người bạn gái thân thiết vắng mặt trong buổi họp mặt tối nay. Liêm lại thấy lòng hứng khởi sửa soạn cho ngày thứ Bảy tới này.

Sáng nay, một sáng thứ Bảy đẹp trời. Mặc dù trời đã bắt đầu vào Thu, mà chàng chỉ thấy gió hơi hơi lạnh vào sớm mai, hoặc tối khuya.
Chị Vượng gọi điện thoại nhắc nhở hãy đi sớm, và còn nhắc nhớ đón 2 người chị họ của Liêm. Hai người chị họ này là bạn thân của chị Vượng. Cũng chỉ vì nàng, mà Liêm còn phải mua tặng ông anh 1 vé, để có người khiêu vũ với hai người chị họ. Liêm muốn được có thì giờ để nhảy nhiều với Châu Pha.

Trời vào Thu, tối sẽ lạnh hơn, và Liêm lấy bộ đồ complet màu Bleu- marine ra mặc. Chàng còn chọn cravate màu vàng đồng, để nhớ về màu áo nàng mặc. Và, đúng lời hẹn, Liêm đến đón người anh, rồi 2 người chị họ rất thân trong gia đình.

Đến nơi, hội trường của Majestic hãy còn sớm quá. Chị Vượng đang ngồi ở chỗ bán vé. Người vào mua vé lai rai. Kể thì 25 đồng một vé cho buổi dạ vũ cũng không đắt. Vừa được khiêu vũ, vừa ủng hộ người tàn tật, bệnh hoạn ... Thật là đúng với câu: Trước là mua vui, sau làm việc nghĩa. Chí lý thay!

Liêm đang ngồi trò chuyện với 2 ngưòi bạn, thì hình như chàng có linh tính nàng đã đến. Chàng vội quay nhìn ra chỗ quầy bán vé. Nàng đã đến thật rồi. Chiếc áo đầm màu vàng đồng, có những chiếc lá đang lả tả rơi xuống, thật hợp với khung cảnh mùa Thu hôm nay. Bất giác Liêm đưa tay nắn lại chiếc cravate, cùng màu với áo nàng mặc. Lòng chàng bỗng reo vui, như hai người đã có hẹn hò từ trước. Nhất là nàng đã đến với người bạn gái, không có bóng dáng chàng trai nào bên cạnh. Mãi sau mới có một chàng đến, nhưng lại là bạn của cô bạn, tên Hồng Liên. Liêm thật sự vui, như chưa bao giờ vui thế.

Liêm theo dõi nàng từ ở xa, cho đến khi nàng ngồi cùng bàn và đối diện với chàng.

Những người đàn bà đã tự làm quen nhau, vì Liêm thấy Thanh và Khánh đang cười nói vui vẻ với Châu Pha. Liêm lấy máy hình chụp lia lịa hình nàng. Lúc ấy, Liêm mới giới thiệu Châu Pha với người anh tên Hoàng, cũng vừa bước tới:



- Đây , anh Hoàng, anh của tôi . Liêm quay sang Châu Pha, đây là Châu Pha, người đẹp của buổi dạ vũ hôm nay.



Châu Pha cúi đầu e thẹn, và đáp rất nhỏ lời cám ơn. Liêm phá không khí yên lặng bằng một câu hỏi:


- Châu Pha có biết Diễm Thuý không, người ngồi bên cạnh Châu Pha hôm họp mặt đang anh Quyền đó?
- Dạ không, thưa anh.
- Châu Pha uống gì để tôi rót.
- Dạ Châu Pha xin anh một ly seven up.

Chàng lấy ly có đá, và rót mời Châu Pha.

Dàn nhạc phía trên sân khấu đang dạo những bản nhạc rumba, nhẹ nhàng, trữ tình, rồi Tango, Paso ...

- Nhạc hay quá Châu Pha nhỉ
- Dạ vâng.

Hình như chàng chỉ thích chụp Châu Pha, khiến người chị họ của chàng ngồi cạnh phải lên tiếng :

- Hình như Liêm bị Châu Pha hớp hồn rồi. Chụp hình bồ hoài hà.
- Đâu biết là anh Liêm chụp ai ?
- Chụp Châu Pha đó.

Người ta đến mỗi lúc mỗi đông, và ban nhạc đã đánh những bản nhạc giật gân, để ai muốn khiêu vũ thì ra sàn. Đã có vài cặp ra "mở hàng"rồi. Nhìn họ nhảy thấy đẹp quá, cứ như lướt trên sàn gỗ thôi.
Ông anh của Liêm đã mời người chị họ ra sàn. Cô bạn của Châu Pha là Hồng Liên cùng anh bạn đã ra sàn nhảy theo điệu Rumba. Liêm ngập ngừng nhìn Châu Pha, rồi bỗng đến mời người chị họ. Trong lòng Liêm có điều gì áy náy không yên.

Chàng cũng định mời Châu Pha một bản Rumba hay Tango, mà sao chàng thấy ngại ngần quá. Ông anh chàng cũng đã mời nàng bài Bebop, và Valse. Liêm nhảy cũng khá giỏi, mà sao cứ lần lữa... Có lúc, mọi người ra sàn hết rôi, chỉ còn mình Liêm với nàng ngồi lại ở bàn, mà Liêm thấy mình cũng không dám. Liêm nghĩ, chỉ cần chàng đứng lên, bước về phía nàng ba bước, là Liêm đã giơ được tay ra mời nàng rồi. Chân Liêm như dính lại, không dám bước qua ranh giới vô hình ... Chị Vượng từ đâu chạy tới, kéo Liêm ra nhảy bài ChaCha, và Liêm đành theo chị Vượng ra sàn. Ở sàn nhảy, Liêm vẫn đưa mắt theo dõi Châu Pha. Nàng ngồi đó, một mình, chung quanh không có ai. Liêm thấy bóng nàng lạc lõng, bơ vơ ... Liêm muốn chạy đến ngồi cạnh nàng, hỏi han nàng, chia sẻ câu chuyện buồn vui với nàng. Liêm hối hận đã không có can đảm mời nàng, dìu nàng theo tiếng nhạc êm đềm, để bây giờ, nàng ngồi kia một mình, trong nỗi cô đơn giữa đám đông người.

Liêm nghĩ mãi không hiểu sao chàng lại nhát thế chứ, mà chỉ nhát với riêng nàng mà thôi. Đối với các người bạn gái khác, chàng đã chẳng từng được tiếng là khéo ăn khéo nói là gì. Chàng cũng đã chẳng từng đi khiêu vũ tại vũ trường Majestic này nhiều lần rồi sao. Đâu phải chàng chưa cặp bồ từ sau khi ly dị. Chàng không dám tự hào là nhiều lắm, nhưng ít ra cũng cả chục người rồi. Đúng như câu của Mỹ nói : easy come, easy go. Dễ đến, đễ đi.

Với Châu Pha, Liêm thấy có cái gì đó như níu kéo chàng lại. Cái gì đó, chàng thực sự không biết, mà chỉ cảm thấy, như là một sợi giây vô hình trói chặt chân tay chàng, không cho chàng đi tới, không cho chàng nắm lấy, dù sự ngăn cách chỉ mỏng như tơ trời.

Liêm cũng lạ lùng cho chính mình. Chàng chỉ cần nhìn Châu Pha, đã thấy lòng mình xao xuyến, trong lòng đã vẽ ra nhiều điều mơ uớc, và nhất là, từ khi ở nhà, chàng đã thầm nói lời cám ơn buổi dạ vũ tối nay, đã cho chàng có cơ hội chính đáng để được ôm nàng trong vòng tay, để được chính thức, trước mắt mọi người dìu nàng bước những buớc thướt tha, lả lướt trên sàn nhảy. Đó không phải là điều mà chàng đã ao ước từ mấy hôm nay sao. Thế mà, tới lúc được thực hiện điều mong muốn đó, chàng lại chùn bước, không dám ?

Liêm nhảy với chị Vượng, chị Khánh, chị Trang, dễ dàng, tự nhiên. Khi Châu Pha nhảy với ông anh của Liêm, hay với người bạn trai của Hồng Liên, thì lòng chàng có chút gì gợn lên, như một nhói đau. Và chàng chỉ muốn ngồi ở ghế, để nhìn dáng dấp thanh thoát nhẹ nhàng của nàng mà thôi. Có khi Liêm lại vội vã mời ai đó ra sàn, để Liêm được nhìn nàng nhảy cho gần.

Liêm càng thấy lòng mình gần gũi hình bóng Châu Pha bao nhiêu, lại càng thấy mình nhút nhát bấy nhiêu. Và, có lúc, Liêm đã tự hỏi mình, hành động của thời trai mới lớn, đối với Liêm ở lứa tuổi Ông Nội, ông Ngoại này, có phải là tiếng sét của con Tim đang khao khát yêu, đang nồng nàn nhớ, đang say đắm mộng mơ ...là tiếng sét ái tình không ?

Từ khi Châu Pha xin phép về trước, Liêm bỗng thấy như mảnh trời trong vũ trướng tối sầm lại. Và chàng không còn hăng hái nhảy với ai nữa . Chỉ khi nào các chị muốn nhảy, kéo Liêm ra nhảy, thì Liêm mới lững thững theo các chị ra sàn mà thôi. Vắng một người, là vắng tất cả ... Un seul Etre vous manque, tout est dépeuplé. Cám ơn Lamartine đã diễn tả hộ Liêm, cái tâm trạng đúng như tâm trạng Liêm lúc này. Rồi Liêm lại tự hỏi mình : có phải đó là dấu hiệu của tình yêu chân thật hay không ?
 
Top